Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

chuyện tình gốm cháo tập 11


Trên máy bay này,muốn ngủ cũng thật khó khăn, Yi Jung cảm tức chết đi được,không lẽ tính tình càng ngày càng giống JunPyo.Nghĩ lại tình cảnh lúc chiều mà cơn bực bội trong lòng vẫn chưa giảm được chút nào,sao cô ấy lại có thể cười vui vẻ với WooBin thế không biết,đã thế lên máy bay lại còn giành ngay chỗ kế bên anh mà ngồi mới dễ ghét chứ.Bây giờ thì nằm ngủ ngon lành vậy đó,mặc cho anh ngồi đây ôm cái nỗi bực bội trong lòng,muốn ngủ mà chẳng được.Sao cô ấy không ngồi với WooBin luôn đi,tuy là trước đây đúng là vẫn hay đi chung với mình,nhưng mà tình cảnh lúc đó khác bây giờ,khi đó,có lẽ tình cảm cô ấy dành cho anh khiến mọi hành động đều là ý muốn,còn bây giờ,là cảm giác hay đơn giản chỉ là thói quen.Trông cô ấy ngủ thật ngây thơ,chỉ muốn cốc cho một cái…-Yi Jung ngồi đó,không biết từ bao giờ đã ngắm GaEul trong giấc ngủ,tự nhiên nỗi bực bội trong lòng vơi đi lúc nào không hay,chỉ thấy,có cô ấy bên cạnh,thật là yên bình.Bất giác,đưa tay vuốt nhẹ sống mũi cô ấy…nghịch vài sợi tóc bay lạc trên mặt,tôi không biết rằng mọi cử động của anh từ nãy đến giờ không lọt qua được đôi mắt của JiHoo

-Cảm giác thế nào???-JiHoolên tiếng khiến yi Jung giật mình,thu tay mình lại

-Thế nào là thế nào?- Yi Jung nhướng mắt hỏi lại

-Có sao thì nói,vậy thôi,còn cậu không muốn nói cũng đuợc,tự cậu bíet chuyện gì đang xảy ra mà- JiHoo cười,sao nụ cười của cậu ta đầy ẩn ý thế,khi Yi Jung còn chưa kịp lên tiếng,JiHoo đã kéo chăn phủ wa đầu như muốn kết thúc câu chuyện

-Tớ ngủ đây,cậu vui vẻ nhé-cậu ta nói còn khuyến mãi thêm nụ cười

Còn lại một mình trên máy bay…Yi Jung cũng chìm dần vào giấc ngủ…

…tách…có một nụ cười…

“Máy bay số 1 của hãng Shinhwa sắp hạ cánh xuống khu vực Bắc Âu củaNaUy,xin quý khách thắt dây an toàn vào chuẩn bị hạ cánh.Chúc quý khách có 1 chuyến du lịch vui vẻ.Hân hạnh được phục vụ quý khách vào chuyến bay sau.Tạm biệt quý khách”

Yi Jung mở mắt khi có tiếng thông báo của phi cơ truởng,kế bên GaEul vẫn còn ngủ ngon lành. Anh lay GaEul

-GaEul…GaEul,dậy đi,đến nơi rồi.-Cô ây vẫn còn mơ màng

-Sunbae,đến nơi rồi sao.Đến đâu thế-mắt nhắm mắt mở thế,có nhìn được ra cái gì đâu mà cũng hỏi không biết

-Nauy,khu trượt tuyết

-NaUy á- đột nhiên cô ấy tỉnh hẳn
 
-Uk,có vấn đề gì không?- Yi Jung hỏi khi thấy ánh mắt ngac nhiên của cô ấy

-Chết rôi,em không mang theo quần áo,kiểu nay chắc chết vì lạnh quá-khuôn mặt GaEul tiu nghỉu

-Trời,có vậy thôi hả- Yi Jung buộc miệng cười,còn GaEul thì nhìn tôi với con mắt khó chịu

-Chứ anh nghĩ còn chuyện gì lớn hơn thế này nữa hả.Đi đến một nơi lạ hoắc mà chẳng mang theo thứ gì,không hiểu các sunbae đi du lịch thế nào nữa

-Tí nữa thì biết- Yi Jung nói vừa cười khuôn mặt khó chịu của cô ấy,hình như so với trước đây không có gi đổi khác,chỉ là,lâu rồi tôi mới lại thấy điều đó.


Hai tiếng sau, cả bọn đang lang thang trên phố mua đồ cho chuyến du lịch.JanDi và GaEul cứ lê la khắp các cửa hang,phụ nữ đúng là rất hứng thú với công việc mua sắm,bất kỳ thứ gì 2 người cũng thay nhau mặc thử đủ thứ. JunPyo có vẻ hứng thú với khu đồ ăn nhiều hơn

-JanDi….JanDi,mua mì gói nhá.Anh muốn ăn mì-cậu ta hí hửng

-Mì gói…này JunPyo anh có làm sao không,sao đi du lịch mà đòi ăn mì gói-JanDi trợn mắt nhìn JanDi

-Nhưng mà anh thik,mua về tối chúng ta ăn nhá, tối em nấu cho anh, được không-JunPyo năn nỉ,khuôn mặt trông tội thật

- Không, anh muốn ăn thì tự đi mà nấu,em không thik -GaEul đứng kế bên mà cứ đứng cười,không hiểu món mì gói có gì mà cậu công tử này có vẻ rất thik. Jun Pyo,từ ngày wen với JanDi thì như khẩu vị cũng thay đổi
-JunPyo sunbae,anh muốn ăn loại nào,em mua cho,tối em sẽ nấu cho sunbae,được chứ-GaEul vừa lên tiếng vừa cười

-Thật á!!!JunPyo hí hửng bỏ hàng đống loại mì gói khác nhau vào giỏ

-Yah,sao cậu lại chiều anh ta thế-JanDi nói với GaEul

-Yah,em không nấu sao lại lôi kéo người khác thế hả Gaem JanDi- chợt JunPyo way lại lên giọng

-Thôi thôi…tớ biết đằng nào thì cậu cũng nấu cho sunbae mà-GaEul vừa nói vừa cười-không quên nháy mắt với JunPyo một cái-đúng không JanDi?

-Cậu…sao lại theo phe anh ta thế-Jandi có vẻ giận dỗi bỏ đi

-Thôi thôi mà JanDi…JanDi.Sunbae cứ mua đi,em chạy theo cậu ấy-cô ấy,mở miệng cười rồi chạy theo JanDi.Tôi vẫn thắc mắc không hiểu cái món mì gói có gì mà cậu ta mê đến vậy

Tuyết ngừng rơi…không cùng thời gian,không cùng địa điểm…tâm trạng con người cũng có chút khác biệt.Nửa năm trước,vẫn là khu trượt tuyết,vẫn là 6 con người,những ý nghĩ khác nhau,tình cảm cũng khác nhau,bây giờ,ở đây…vẫn là 6 con người đó,có những thứ đã trôi qua,mất đi,có người muốn lãng quên,người hạnh phúc,người vẫn tìm kiếm…Còn Yi Jung, anh lại đang lảng tránh mọi thứ.Những gì JiHoo nói vào đêm giao thừa vẫn tạo nên gút mắt trong lòng.Liệu,có thể hạnh phúc,có thể sẽ không là sai lầm,anh  không muốn hay đơn giản là không dám,hình ảnh gia đình tôi ám ảnh cuộc sống anh từ khi suy nghĩ của anh bắt đầu hình thành.Nếu…thì liệu cô ấy sẽ hạnh phúc hay khổ đau,anh sẽ khác chứ,sẽ không giống như ông ta,có phải tôi sẽ khác không…không thể thì sao,chỉ là mang nỗi bất hạnh đổ lên người cô ấy.Nếu là vậy,có nên để cô ấy sống hạnh phúc như bây giờ,bỏ quên tất cả như những gì cô ấy muốn,chấp nhận cuộc sống chỉ bên cạnh cô ấy,nhìn cô ấy khóc,nhìn cô ấy cười,an ủi,vỗ về,lại tuyệt đối không bước vào cuộc sống đó.Rồi một ngày cô ấy sẽ tìm được ạnh phúc của riêng mình,liệu…So YiJung,mày có thể như JiHoo không,mỉm cười không chạm vào cuộc sống đó không???Tim tôi thắt lại khi tưởng tượng một lúc nào đó có một người đàn ông khác cầm tay cô ấy đi đến suốt cuộc đời,khi ánh mắt cô ấy chỉ dành riêng cho một người,nụ cười,sự lo lắng hướng về một người khác.Có lẽ,anh không chịu nổi,một lần là quá đủ,tôi có thể nhìn Eun Jae bên một người khác nhưng với GaEul là không thể…
Ngoài kia,cô ấy vẫn đang mỉm cười trong hạnh phúc,liệu cô ấy,có chút nào nhớ về Yi Jung..bất chợt cô ấy nhìn về về phía anh,vẫy tay cười,anh chỉ muốn lao ra ngoài chỉ để ôm cô ấy vào lòng…nhưng không được,có gì đó cứ níu giữ bước chân lại.Hình như mọi người đều vui vẻ,JiHoo way mặt về hướng Yi Jung ,nhếch mép cười. Yi jung way bước vào trong,thả người lên giuờng…ngước nhìn trần nhà,thật quá mệt mỏi…đến bao giờ thì mọi thứ mới trở về yên bình như khi nó mới đầu…cơn buồn ngủ ập đến

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét